Mình thực hiện ước mơ dang dở của bố mẹ

Miha Chan

Bố mình là dân chuyên Pháp từ cấp 3, rồi đến đại học, bố học thêm tiếng Anh, tiếng Ý và trở thành phiên dịch và tour guide. Những ngôn ngữ ấy đã là một phần trong cuộc sống của bố. Nhưng suốt bao năm, bố chưa bao giờ được đặt chân đến Paris. Nên lần này, khi mình có thể đưa bố mẹ đi du lịch qua 6 nước châu Âu và đặc biệt là đến Pantheon và Arc de Triomphe ở Paris, nghe bố nói "Bố đc học và nghe kể về Pantheon và Arc de Triomphe từ những năm cấp 3, vậy mà bây giờ cuối cùng cũng đc tận mắt thấy" mà mình thấy rưng rưng và nghẹn nơi cổ họng. Mắt bố ánh lên niềm vui của một đứa trẻ được chạm vào ước mơ. Mà cũng là ánh mắt của người đàn ông đã đi qua nửa đời người, giờ mới có thể hoàn thành một phần giấc mơ dang dở năm ấy.

Mẹ thì khác. Mẹ chưa từng đi nước ngoài, chưa từng mơ xa. Vậy mà lần đầu tiên được đứng dưới chân tháp Eiffel “bằng xương bằng thịt”, được tận mắt nhìn thấy thứ mà bao năm chỉ hiện lên qua màn ảnh nhỏ, mẹ cười như chưa từng được cười vậy. Mình đứng cạnh mẹ, nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, tự dưng thấy sống mũi cay cay.

Khoảnh khắc ấy, mình nhận ra đích đến của thành công ko phải lúc nào cũng là sự giàu có, mà có thể là thực hiện được ước mơ dang dở của bố mẹ 🤍  

Có những giấc mơ không phải để dành cho riêng mình, mà là để viết tiếp cho những người đã lặng lẽ nuôi mình lớn lên bằng những hy sinh.  Có lẽ rất khó để nói ra, nhưng con biết rằng hành trình của con luôn có sự ủng hộ âm thầm của bố mẹ, dù mình có cách nhau hàng trăm ngàn cây số, nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu con.

Bố mẹ dành cả tuổi trẻ để hy sinh cho con được đi học, được sống cuộc đời mà mình mong muốn, còn bây giờ hãy để con viết tiếp ước mơ của bố mẹ, để đưa bố mẹ đi khám phá thế giới cùng con 🥰mẹ, dù mình có cách nhau hàng trăm ngàn cây số, nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu con.